Tazaki Tsukuru không màu và những năm
tháng hành hương, cuốn tôi khá ưa thích của Harumi Murakami.
Tôi nghĩ mỗi bước ngoặt thăng trầm của cuộc đời nên đọc nó ít nhất lại 1 lần rồi
tự hỏi rằng bản ngã của chính mình có màu gì hay cái vô hình tồn tại trong mỗi
người có sắc thái như thế nào, nó có lộ ra bản chất và định hình một cá thể giữa
xã hội hỗn loạn và gai góc này không.
Murakami thường thiết kế những con người cô độc, nhưng
không phải là một cái cây vững vàng mà chênh vênh như bọt biển, như cơn mưa, như
chợt thấy bóng mình trong giếng tối.
Murakami cũng chẳng bao giờ dẫn lối, những bậc thang của
ông cứ dẫn sâu xuống mãi, chẳng thể khựng lui mà tiến tới trong cuồng quẫn.
Màu của Tazaki Tsukuru là “không
màu”, một bức tranh không màu thì có được gọi là bức tranh không.
Mỗi người trong nhóm bạn của Tazaki Tsukuru đều mang một
màu sắc riêng trong tên gọi, và họ cũng có những cá tính, sở thích nổi bật của
mình. Điều này đã khiến Tazaki cảm thấy tự ti. Tazaki không có màu sắc trong
cái tên và cũng tự đánh giá mình là “tầm thường”, không ước mơ, sở thích hay
tính cách gì đáng nói. Trong một nhóm bạn đầy màu sắc, sự tồn tại của Tazaki
đúng thật là đôi lúc kém nổi trội hơn nhiều, nhưng chính sự kém nổi trội và trầm
lắng của Tazaki lại là một thứ chất xúc tác, dung hoà các màu sắc khác nhau ở cạnh
bên nhau. Ở bên nhóm bạn, Tazaki cảm nhận được sự gần gũi, tự nhiên, và chính
những người bạn của anh cũng cảm giác như vậy khi ở bên anh, giống như Xanh đã
nói:
“Không, không phải theo cách đó. Rất khó giải thích
nhưng có cái gì như thể chỉ cần mày ở đó thì cả bọn sẽ được là chính mình một
cách hết sức tự nhiên. Mày không nhiều lời, nhưng sống với hai bàn chân bám chắc
trên mặt đất, điều đó tạo cho cả nhóm một cảm giác vững vàng thầm lặng, giống
như cái neo tàu. Từ khi không còn mày, bọn tao mới thật sự cảm nhận được điều
này. Có lẽ vì vậy mà từ khi không còn mày, bọn tao bỗng trở nên tản mác.”